Thứ Sáu, 16 tháng 3, 2012

Chiếc cặp lồng cơm

Mình thế nào lơ ngơ đi theo một chuyến 'Cơm thịt', 'Gánh hàng xén' để rồi 'nhìn thấy' cái việc mọi người làm, không phải 'từ thiện', mà là làm 'anh Kim Đồng', chuyển đến bọn trẻ vùng cao tấm lòng, sự quan tâm của rất nhiều người, cả một chút trắc ẩn, một chút trách nhiệm tính toán để mỗi đồng đóng góp đều có hiệu quả, ý nghĩa, dù để làm được điều đó thì vất vả và mất thời gian hơn rất nhiều.
Rồi nhìn thấy những bếp ăn chung được gầy dựng, bọn trẻ lít nhít Mẫu giáo (Mầm non) ngồi thành dãy bàn ăn cơm với rau với thịt, ấm lòng.
Nhưng lại lơ ngơ ghé Tiểu học vốn sát vách với lớp Mẫu giáo để nhìn thấy những chiếc cặp lồng cơm các em bé 7 tuổi, 8 tuổi, 9 tuổi... mang theo đến lớp, chút cơm nguội rời rạc, không thịt không rau. Đắng đót.

Năm nay Dim thi vào cấp 3. Đi vùng cao lần này về, mình tự nhủ sẽ tạm 'quên' bọn trẻ miền núi một thời gian để tập trung cho kỳ thi của Dim. Vậy mà hôm qua, tức là sau chuyến đi đã 7 ngày, làm về hơi sớm nên tự tay nấu bữa tối, ngồi xuống bữa cơm với tôm ram, rau xanh xào tỏi, rau sống - canh chua thịt nóng sốt, mình chợt bật ra thành tiếng:
- Được ăn bữa cơm ấm nóng đồ ăn ngon thế này, tự nhiên mẹ thương chiếc cặp lồng cơm trưa của em bé Hán Nắng quá.
Giá như chỉ lần trước, nhìn thấy một lần, mẹ có thể nghĩ bữa mẹ đến vô tình phải ngày nhà em í không có đồ ăn. Nhưng lần này quay lại đúng trường ấy, vẫn em bé ấy, cái cặp lồng vẫn i thế, nắm cơm nguội ngất ngơ không có gì. Mẹ biết là chiếc cặp lồng của em thường xuyên như vậy...

Mình biết mình đã làm cả nhà, Tuyết Dim Mei lặng đi một lúc.
Thật sự là mình đã bị ám ảnh.
Bài viết này, những bức hình này, thật sự mình đã viết dở khi về, rồi cất đi, hầu mong mình có thể quên...


Bữa trưa chỉ chút cơm không...


... hoặc 'giàu có' hơn: với gừng, và muối

Xưa giờ mình chỉ có một thời gian ngắn dùng đến chiếc cặp lồng cơm, đấy là thời kỳ Dim Mei nhỏ, mình tông tốc lo hai con và đi làm ca. Ca trực đêm của mình hồi ở Tân Sơn Nhất bắt đầu lúc 6h tối, phải có mặt trước ít nhất 5 phút, đón con đi học về là vội vàng chạy đi làm chỉ kịp đem theo cơm trong cặp lồng.
Cho đến giờ mình chỉ còn nhớ là cơm cặp lồng thật khó ăn. Nguội. Không canh. Dù bỏ vô đó đồ ăn hợp vị, thêm cả nước sốt, thì vẫn chẳng thể nào có cái cảm giác gọi là ngon miệng, chỉ là ráng nhai ráng nuốt để có cơm vào bụng chống đói đêm khi làm việc.

Lâu lắm mình mới lại thấy nhiều những chiếc cặp lồng cơm.
Những chiếc cặp lồng cơm nguội.
Không canh.
Không đạm.
Không nước sốt.

Lúc về qua thị trấn Mường Hum, xe dừng nghỉ, mình nhìn thấy tiệm tạp hóa có bày mẹt cá khô, loại cá nhỏ bằng ngón tay thôi. Hỏi, chị bán hàng bảo 60 ngàn một ký. Mình nhìn lượng một ký được khoảng 40 con, nghĩa là 1 ngàn rưỡi một con cá khô nhỏ. Chợt ước trong đầu giá như mỗi ngày mỗi chiếc cặp lồng đó có một con cá nhỏ bằng ngón tay ấy thôi, nướng hay kho mặn, hay thậm chí chỉ một muỗng muối vừng, thì miếng cơm cũng đằm miệng bé.

Lần đầu tiên mình ước mình giàu hơn hiện tại...

*** Bài liên quan:
- MỘT CHUYẾN ĐI DÀI (1)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét