Mấy ngày qua tôi đi theo gánh hàng xén lên Pa Cheo, và qua thăm mấy trường Mầm Non khác ở huyện Bát Xát (Lào Cai) cùng các anh chị và các bạn tình nguyện viên của chương trình "Cơm có thịt".
Chiều nay mới về đến Hà Nội. Tối coi TV, thấy nói ở Mẫu Sơn có tuyết rơi. Chợt nhớ tối hôm trước, đoàn nghỉ lại Sapa, lúc đi dạo ngoài đường, tôi tình cờ nghe mấy bạn trẻ, chắc dân du lịch, kêu ca sao mãi không thấy tuyết rơi.
Ở xứ ta, tuyết rơi quả là một hiện tượng thiên nhiên kỳ thú, rất đáng xem. Nhiều người quen của tôi cũng hay rủ nhau Tết lên Sapa coi băng tuyết. Chúng ta có thể vui vẻ vầy tuyết, khi chúng ta có đủ khăn ấm, găng tay ấm, mũ ấm, tất ấm, giày ấm, áo quần ấm, chẳng hạn thế này:
Chúng ta có thể sung sướng ngắm những bông tuyết mềm xốp, trắng tinh khôi, nhẹ nhàng đậu lên tóc, lên áo, tan nhanh trong lòng bàn tay ... Đó là khi chúng ta đủ ăn, đủ mặc, và nhất là khi chúng ta có một căn phòng ấm áp để nghỉ ngơi sau khi đã chán ngắm tuyết.
Nhưng một khi bạn đã tận mắt nhìn thấy những tấm thân bé nhỏ co ro, tím tái trong manh áo mỏng, dưới cái rét 4-5 độ C, ở Pa Cheo (Bát Xát, và chắc chắn là còn ở nhiều nơi khác nữa), như thế này:
Hôm nay rét, nên cháu được mặc áo ! |
Ép chặt tay vào người sẽ đỡ lạnh hơn ! |
Nếu bạn đã tận mắt thấy bữa trưa của một học sinh tiểu học ở Pa Cheo (nhiều đứa còn không có cả bữa trưa đâu!), như thế này:
Bữa trưa của cháu. (ảnh: Mai Thanh Hải) |
Và nếu bạn đã tận mắt thấy dãy lán tập thể của các thầy cô giáo ở Trường Mầm Non Y Tý (huyện Bát Xát, Lào Cai), như thế này:
Mùa hè gió lùa thật mát ! |
Và khi đó, nếu bạn thấy lòng mình se lại, thì tôi tin rằng, cũng như tôi, bạn sẽ thầm ước:
TUYẾT ƠI, XIN ĐỪNG RƠI !
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét