Cứ lần nữa 'khất nợ' cái vụ 'còn tiếp' của mình, vì thật sự chuyến đi miền núi vào ngày rét cuối năm đã túm áo nhóm tình nguyện đến mức nhà nào cũng viết hồi ức gần đủ hết rồi. Sau chuyến về lại dồn dập chuyện quyên áo ấm và ngay đó là hơn 3000 chiếc áo làm quà Tết, thành ra cái 'chuyến đi dài' của mình càng lùi xa. Mà cái tính mình nó lạ, ít hứa, nhưng đã nói ra lời hứa là tự gắn mình vào, là sẽ thực hiện, nếu không cảm giác 'nợ' không chịu đi. Sống Thật Chậm (STC) vừa nhắn tin chiều mai tụ họp bàn chuyến lên lại Bát Xát sau Tết (như hứa), nhớ ra trả nợ năm cũ vậy.
Sau bữa ăn bản ngủ xe ở Sàng Ma Sáo, đoàn đi tiếp tới Dền Thàng và Y Tý. Dền Thàng có bé Xúa, có cái bảng treo làm nhói cảm xúc, mà theo đó thì tên nó tên là Xúa, không phải Súa (ở cột bên trái, thứ ba từ trên xuống)
Vẫn nghĩ được ăn "Cơm có thịt" các bé Dền Thàng đã ấm, mà lên vào ngày nhiệt kế chỉ 3 độ C nên shock vì những ám ảnh phong phanh 'áo hở' như thế này:
Xót xa những bàn chân trần cóc cáy cương lên vì rét trên nền lớp lạnh băng:
Ngay ở đó, Khanh WHO đã gạn bóp nhờ cô giáo gọi mua ngay tất (vớ) cho các bé. Và qua điện thoại một nhà hảo tâm ở xa gởi qua Mai Thanh Hải 4 triệu số để mua hơn một trăm đôi ủng nhỏ.
Xốp trải đã được chương trình 'cơm có thịt' gởi lên hỗ trợ trước đó nhưng các cô bảo mẫu sợ trời mưa nền bẩn chỉ trải vào giờ các con ngủ. Bác T. gọi lên trách, các cô mếu máo khóc. Ngẫm ra "cơm thịt" chỉ là các nhà hảo tâm thương trẻ, không 'quyền hành' gì với các cô, chỉ có thể nhắc nhở tâm tình. Các cô còn trẻ quá, chỉ mới ngoài 20 tuổi.
Vào trang web của 'cơm thịt' được biết tuần sau đó 'Cơm thịt' đem áo lên Dền Thàng, lớp học đã được đốt củi sưởi thế này:
Rời Dền Thành đi Y Tý đường đi càng lúc càng lên cao, mưa lạnh giăng đầy:
Áo ấm Tết đã tới với tiểu học Pa Cheo, Sàng Ma Sáo..., Mầm non Dền Thàng có áo, có ủng, có tất (vớ), bé Xúa đã có tết ấm, không còn rét nữa. "Cơm thịt" đã đều mỗi bữa trưa ở Mầm non Bát Xát, ra Tết chuẩn bị đi Hà Giang, nghe là nơi nghèo cực độ nghèo, xác xơ hơn Bát Xát. Mà mình biết chiếc cặp lồng cơm của em bé tiểu học Hán Nắng vẫn rỗng, tiểu học Dền Thàng vẫn rét... thôi không dám nói không dám nghĩ thêm, sức mọn nghĩ thêm lại xót lòng.
(Hình trong bài: Trần Đăng Tuấn - Mai Thanh Hải - Lana)
*** Phần trước:
- MỘT CHUYẾN ĐI DÀI (1)
- MỘT CHUYẾN ĐI DÀI (2)
Sau bữa ăn bản ngủ xe ở Sàng Ma Sáo, đoàn đi tiếp tới Dền Thàng và Y Tý. Dền Thàng có bé Xúa, có cái bảng treo làm nhói cảm xúc, mà theo đó thì tên nó tên là Xúa, không phải Súa (ở cột bên trái, thứ ba từ trên xuống)
(Bấm vào hình để phóng to)
Vẫn nghĩ được ăn "Cơm có thịt" các bé Dền Thàng đã ấm, mà lên vào ngày nhiệt kế chỉ 3 độ C nên shock vì những ám ảnh phong phanh 'áo hở' như thế này:
Xót xa những bàn chân trần cóc cáy cương lên vì rét trên nền lớp lạnh băng:
Lắp xốp cho chúng mà chân đi tất vẫn phải kê trên xốp, vì buốt
Ngay ở đó, Khanh WHO đã gạn bóp nhờ cô giáo gọi mua ngay tất (vớ) cho các bé. Và qua điện thoại một nhà hảo tâm ở xa gởi qua Mai Thanh Hải 4 triệu số để mua hơn một trăm đôi ủng nhỏ.
Xốp trải đã được chương trình 'cơm có thịt' gởi lên hỗ trợ trước đó nhưng các cô bảo mẫu sợ trời mưa nền bẩn chỉ trải vào giờ các con ngủ. Bác T. gọi lên trách, các cô mếu máo khóc. Ngẫm ra "cơm thịt" chỉ là các nhà hảo tâm thương trẻ, không 'quyền hành' gì với các cô, chỉ có thể nhắc nhở tâm tình. Các cô còn trẻ quá, chỉ mới ngoài 20 tuổi.
Vào trang web của 'cơm thịt' được biết tuần sau đó 'Cơm thịt' đem áo lên Dền Thàng, lớp học đã được đốt củi sưởi thế này:
Rời Dền Thành đi Y Tý đường đi càng lúc càng lên cao, mưa lạnh giăng đầy:
Nhiệt kế chỉ nhiệt độ ngoài trời 3 độ C
'Nhà mặt phố'
Cột mốc "Khu vực biên giới" ở lối vào trường Mầm non Y Tý. Cách đó không bao xa là đất Trung Quốc
'Cơm đã có thịt' ở Mầm non Y Tý
Áo ấm Tết đã tới với tiểu học Pa Cheo, Sàng Ma Sáo..., Mầm non Dền Thàng có áo, có ủng, có tất (vớ), bé Xúa đã có tết ấm, không còn rét nữa. "Cơm thịt" đã đều mỗi bữa trưa ở Mầm non Bát Xát, ra Tết chuẩn bị đi Hà Giang, nghe là nơi nghèo cực độ nghèo, xác xơ hơn Bát Xát. Mà mình biết chiếc cặp lồng cơm của em bé tiểu học Hán Nắng vẫn rỗng, tiểu học Dền Thàng vẫn rét... thôi không dám nói không dám nghĩ thêm, sức mọn nghĩ thêm lại xót lòng.
(Hình trong bài: Trần Đăng Tuấn - Mai Thanh Hải - Lana)
*** Phần trước:
- MỘT CHUYẾN ĐI DÀI (1)
- MỘT CHUYẾN ĐI DÀI (2)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét